Vì tôi mệt mỏi với tiệc cưới cả ngày nên sớm về phòng tân hôn nghỉ ngơi. Tôi ngủ thiếp đi chẳng biết được bao lâu thì chồng tôi mới về.
Ngửi được trên người anh mùi rượu nồng nặc, tôi đẩy chồng lên giường đi ngủ. Nhưng anh không nghe, bảo cả đời mới có một đêm tân hôn, phải làm sao cho thật đáng nhớ và ý nghĩa. Nghe anh thủ thỉ mấy lời ngọt ngào yêu thương mà tôi cũng đỏ hết cả mặt. Dù trước đó chúng tôi đã xảy ra quan hệ nhưng đúng như chồng tôi nói đêm tân hôn vẫn là một thời khắc thiêng liêng và đặc biệt. Nó đánh dấu việc chúng tôi đã chính thức trở thành vợ chồng.
Tôi e thẹn nhìn anh, chồng liền đi tắm. Vừa ra khỏi phòng tắm, anh ôm chầm lấy tôi rồi đưa tay tuột váy ngủ của vợ. Chiếc váy ngủ vừa rơi xuống chân thì anh lập tức lăn đùng ra đất ngất xỉu. Tôi sợ hãi cuống quýt lay anh dậy nhưng không ăn thua. Thấy chồng khó thở, mặt mũi tím tái mà tôi lo đến cháy ruột.
Một mình cũng không thể làm gì được, tôi vội vàng mặc lại quần áo rồi lao sang gõ cửa phòng mẹ chồng. Khi ông bà nhìn thấy con trai nằm sõng soài trên nền đất thì hốt hoảng. “Hai đứa vừa làm gì?”, mẹ chồng sẵng giọng hỏi, như thể tôi là nguyên nhân khiến anh ra nông nỗi ấy vậy.
Ảnh minh họa: Internet
“Tụi con không làm gì cả”, tôi trả lời bà rồi chỉ vào bộ quần áo vẫn mặc nguyên trên người anh. Dường như mẹ chồng không tin tôi lắm, bà nghĩ tôi bắt anh làm gì đó đến mức quá sức mà ngất xỉu thì phải. Cũng không trách được bà vì đêm nay là đêm tân hôn của chúng tôi mà. Tuy nhiên chuyện chất vấn lý do không phải là vấn đề cần làm lúc ấy. Bố mẹ chồng và tôi hộc tốc đưa anh vào bệnh viện cấp cứu.
Nguyên nhân được bác sĩ đưa ra khiến ông bà và tôi đều á khẩu không thể tin nổi. Hóa ra chồng tôi bị ngộ độc rượu! Trong suốt cả tiệc cưới, khi vợ chồng tôi đi mời rượu khách khứa thì anh đã nhiệt tình uống rất nhiều rồi. Buổi tối hôm ấy thậm chí anh vẫn còn cùng nhóm bạn thân đi uống tiếp để chúc mừng anh chính thức thoát kiếp độc thân. Thảo nào mà tôi ngủ được một giấc rồi anh mới lên phòng tân hôn.
Khi bác sĩ công bố nguyên xong thì tôi đồng thời được giải oan, không phải chuyện như mẹ chồng tôi nghĩ. Cũng may sau đó sức khỏe của chồng tôi không bị ảnh hưởng gì lớn. Thế nhưng nghĩ về sự cố trong đêm tân hôn mà tôi đâm lo lắng rất nhiều.
Chồng tôi là một người tốt, hiền lành, chịu khó, yêu thương và quan tâm tôi. Thế nhưng anh mắc một cái tật đó là thích nhậu, mà đã nhậu là tới bến chứ không bao giờ uống vài chén rồi đứng dậy. Lần nào đi nhậu với bạn về anh cũng say mèm không còn biết trời đất gì nữa.
Có lần cũng vì say rượu mà anh bị trúng gió khiến bố mẹ chồng và tôi được phen sợ thót tim. Song anh chỉ chừa được một thời gian chứ không bao giờ cai được hẳn. Cho dù tôi đã khuyên nhủ từ nhẹ đến gay gắt mà vẫn chẳng ăn thua.
Nhiều lúc nghĩ chán lắm chỉ muốn chia tay nhưng xét đi xét lại thì anh có tật hay nhậu nhẹt thôi, còn lại không gái gú, cờ bạc, vũ phu hay gia trưởng. Đàn ông thì ai chẳng có ít nhất một tật xấu, giờ anh không ăn nhậu nữa mà chuyển sang ngoại tình thì còn khốn khổ hơn.
Khi chồng tỉnh dậy, anh lập tức nắm chặt tay tôi hứa hẹn sẽ từ bỏ không động đến một chén rượu nào nữa. Tôi thở dài biết rằng lời hứa ấy sẽ chỉ tuân thủ được một thời gian mà thôi, rồi sẽ lại đâu đóng đấy. Qua đây tôi muốn xin cả nhà vài cao kiến để trị tật nhậu nhẹt của chồng với?
Để lại một phản hồi