Đưa bồ đi chơi 5 ngày về thấy nhà căng bạt, kèn trống ầm ĩ, vợ mặc áo tang trắng toát

Có những lỗi lầm mà mình gây ra cả đời sẽ không bao lấy lại được mọi người ạ. Giờ tôi đang hối hận quá nhưng mọi thứ đã muộn rồi.

Gia đình tôi trước kia nghèo lắm lại đông chị em. Tôi là con út nên bố mẹ chiều chuộng hơn. Các chị tôi chẳng ai được học hành đến nơi đến chốn, lớn cái là đi làm thuê làm mướn kiếm tiền giúp bố mẹ. Còn tôi là độc đinh nên ông bà lo cho mọi thứ chỉ việc học hành.

Tôi cũng thương ông bà, mong sau này đi làm có thể báo hiếu bố mẹ. Thế rồi mọi thứ cũng như mong đợi, khi tôi ra trường kiếm được việc ngon nghẻ, lương khá cao.

Từ lúc cưới vợ tôi được nhờ bên nhà cô ấy rất nhiều. Bố vợ buôn bán làm ăn có máu mặt. Vừa cưới xong ông ấy cho hai vợ chồng một miếng đất làm nhà, một khoản tiền để tôi kinh doanh.

Vợ cũng là người hiền lành, có công ăn việc làm ổn định. Làm nhà xong chính cô ấy đề nghị:

“Mình đón bố mẹ về đây ở cùng nhé anh”.

Tôi cũng đồng ý luôn vì không muốn ông bà phải sống mãi trong khu ổ chuột nữa. Về đây được 2 năm thì bố tôi mất chỉ còn mẹ thôi. Vợ tôi chăm sóc bà rất chu đáo, hai người chưa bao giờ lời ra tiếng vào với nhau.

Nhưng có một điểm làm tôi chán là vợ rất tẻ nhạt. Ngay trong chuyện chăn gối cô ấy vô cùng thụ động, thậm chí không mặn mà với chồng.

Cũng chính vì thế mà khi gặp đúng đối tượng tôi đã ngoại tình. Bồ của tôi là người trẻ trung, năng động và rất biết chiều chuộng đàn ông. Mỗi lần công việc mệt mỏi, stress tôi cứ nằm trong vòng tay mềm mại của cô ấy là mọi áp lực tan biến. Đổi lại tôi thuê nhà cho cô ấy ở, mua xe đẹp, chuyển tiền đều đều hằng tháng.

Hôm đó cô ấy đòi đi du lịch Thái Lan, tôi cũng đặt vé máy bay cho hai đứa đi 5 ngày. Vợ tôi thì dễ tin người lắm, chỉ cần bảo:

“Vợ xếp cho anh vài bộ quần áo, ít đồ dùng để đi công tác mấy ngày nhé”.

Thế là cô ấy ngoan ngoãn làm ngay, mình chỉ cần nịnh thêm câu:

“Nhớ để bàn chải, kem đánh răng, anh chỉ dùng được đồ vợ mua thôi”.

Thế là cô ấy thích, có khi chẳng thèm gọi điện vì sợ làm phiền công việc kiếm tiền của chồng. Ở bên nhân tình là tôi tắt luôn điện thoại. Tôi đi đúng 5 ngày, mệt bở hơi tai. Đáp máy bay, đưa nhân tình đến phòng trọ xong tôi mới về nhà.

Đang nghĩ vợ con sẽ vui mừng vì thấy chồng mua quà nhiều, thế nhưng đến nhà tôi sững cả người thấy trước sân căng bạt, kèn trống ầm ĩ. Vội vào thì thấy vợ mặt áo tang trắng toát, cô ấy òa khóc:

“Anh ơi, mẹ mất rồi! Sao anh lại tắt máy cả mấy ngày thế? Em với mọi người không ai liên lạc được mà báo tin”.

Tôi run cả người, không nghĩ đó là sự thật nữa. Lúc đi mẹ vẫn còn khỏe mạnh không bệnh tật gì. Hóa ra bà gặp cơn đột quỵ ngã trong phòng tắm, vợ với hai đứa con sang ngoại chơi không ai biết, đến chiều về thì bà đã mất rồi. Vợ với các chị gọi cho tôi không được nên đành phải tổ chức tang lễ trước.

Cứ nghĩ đến mẹ tôi lại thấy ân hận quá, giá như không ham hố đưa bồ đi chơi, quan tâm đến gia đình một chút thì có lẽ tôi đã về kịp nhìn mặt mẹ lần cuối. Tôi đúng là đồ bất hiếu!

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*