Loan hiểu và thương chồng, nhưng sự thật khủng khiếp này khiến cô rơi vào đắng cay, vô vọng.
Loan gặp An trong bữa tiệc sinh nhật của cô bạn thân.
An đẹp trai, lịch lãm và vô cùng thu hút với cách cư xử ga lăng, cùng nụ cười đẹp chết người. Loan gần như yêu An ngay từ lần gặp đầu tiên.
Trước giờ, Loan vốn tự tin vào bản thân bởi từ nhỏ tới lớn, cô luôn là tâm điểm mỗi khi xuất hiện: Xinh đẹp, năng động, hiếu thắng. Vì vậy, Loan hoàn toàn tự tin, chủ động theo đuổi An. Loan xin số, hẹn gặp, sử dụng mọi kỹ năng và sự duyên dáng của mình để quyến rũ An.
Đúng như dự tính, An không đủ dũng khí để thoát khỏi cái lưới do Loan giăng ra. Sau này, khi Loan biết chính cô mới là người tự chui vào lưới của mình thì đã quá muộn, nhưng chuyện ấy sau này rồi tính.
Lúc đó, Loan chỉ biết mình yêu và rạo rực mong ngày được cùng An nên vợ nên chồng.
Đêm tân hôn, thấy An có vẻ lặng lẽ, Loan chủ động bảo chồng: “Hôm nay anh mệt quá rồi, đi nghỉ đi”.
An nhẹ nhàng ôm Loan cảm ơn rồi lên giường, nằm quay mặt vào trong. Loan thấy thế cũng tinh nghịch leo lên giường, choàng tay qua người An thì thầm: “Con gấu này, ngủ được thật hả?”.
Thấy An nằm im không nhúc nhích, Loan cứ vậy ôm anh nằm ngủ ngon lành. Đêm tân hôn của họ đã diễn ra như thế.
Tận 4 ngày sau, Loan mới có đêm tân hôn đúng nghĩa. Bởi tối nào, An cũng trở về trong tình trạng say liêng biêng, tại bạn bè cứ tổ chức chia tay độc thân, rồi chúc mừng này nọ…
Tối đó, Loan chọn bộ váy ngủ gợi cảm nhất, xoay người tự ngắm mình trước gương. Đôi mắt lúng liếng, bờ môi căng mọng, vòng một căng phồng lên sau lớp vải lụa gợi cảm.
Loan hình dung chắc An phải vồ vập lao vào ôm vợ, hôn cô cuồng nhiệt, hồ hởi như cách một người đàn ông đã phải đợi 4 ngày mới có được đêm tân hôn.
Nhưng trái với tưởng tượng của Loan, An vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng, lãnh đạm, giống hệt tính cách anh mọi khi. Loan thì thầm trêu chọc chồng:
– Điềm tĩnh cả trong phòng ngủ sao?
– Tính anh vẫn vậy mà, tưởng em yêu anh vì thế.
Loan cười phá lên. Đúng vậy, cô bị anh hấp dẫn không phải vì anh là thế hay sao?
Cảm giác được nằm trong vòng tay người đàn ông mình yêu, được chạm vào cơ thể ấm nóng, mềm mại, hít hà mùi thơm trên cơ thể của anh ấy là cảm xúc đặc biệt hạnh phúc với cô.
Loan có thai. Sau 9 tháng mang bầu vô cùng khổ sở, vật vã vì ốm nghén, cuối cùng Loan cũng hạ sinh được một cậu nhóc vô cùng khôi ngô, giống bố như tạc.
An chăm con rất giỏi. Sợ vợ vất vả, An thường xuyên ẵm con sang phòng khác cho vợ nghỉ ngơi.
Ngoài chuyện là ông bố tốt, An cũng là người đàn ông hoàn hảo của gia đình. An đối với Loan rất dịu dàng, quan tâm, đối với gia đình bên vợ vô cùng tôn trọng, nhiệt thành với mọi người xung quanh.
Loan yêu chồng, hãnh diện về anh, nhưng đâu đó trong lòng Loan vẫn nhận ra hình như hôn nhân của cô còn thiếu một thứ gì đó. Đôi khi rất vu vơ nhưng đôi khi lại trở nên rõ ràng, lảng vảng đâu đó trong cuộc sống của hai người một khoảng cách mơ hồ.
Loan lo lắng tìm hiểu anh nhưng vô vọng. Cô không tài nào hiểu hết được chồng mình.
Cô yêu anh, muốn nắm bắt anh. Càng muốn nắm bắt, càng có ham muốn được chiếm hữu, mà càng muốn chiếm hữu lại càng không thể nào chạm tới.
Có những lúc, cô ngồi ngắm anh rất lâu khi thấy anh thẫn thờ suy nghĩ mông lung hoặc nhìn đăm đăm đâu đó. Đôi khi thấy anh nhìn điện thoại rất lâu và mỉm cười dịu dàng vô bờ bến, ánh mắt thiết tha ấy Loan chưa một lần được nhận.
Loan ghen. Cô nghi ngờ chồng có mối tình nào đó bên ngoài mà cô không biết. Linh cảm phụ nữ không sai, chỉ là phát hiện của Loan ngoài sức cô có thể tưởng tượng – An có tình yêu lâu năm với một người là nam giới.
Chồng cô là gay. Đó chính là lý do An ở cạnh cô, cho dù có quan tâm, dịu dàng đến mấy vẫn luôn tạo cho cô một rào cản nào đó khó gọi tên.
Đó là lý do An hay viện cớ công việc bận, sợ cô chăm con mệt để tránh cô hàng đêm.
Bữa nhìn chồng mặt mày rạng rỡ, nắm tay một người đàn ông đi vào siêu thị, ánh mắt hạnh phúc này, nụ cười rạng rỡ này khiến Loan đứng chôn chân nhìn mà nước mắt tuôn rơi.
Chính là nụ cười đã khiến Loan rung động ngay từ buổi gặp đầu tiên. Giờ anh ấy dành nó cho một người đàn ông, ở ngay trước mắt cô.
Ánh mắt An chạm vào Loan. Một thoáng sững lại, bối rối nhưng rồi An vẫn bước tiếp, bàn tay vẫn nắm chặt tay người đàn ông kia không rời.
Tối đó, An trở về nhà khá sớm. Cả hai không ai nói câu gì. Cho đến lúc cu Bi ngủ, An mới nhẹ nhàng nói chuyện với Loan:
“Anh là người đồng tính nhưng không hiểu sao ở gần em, anh lại có cảm xúc. Em là người phụ nữ đầu tiên, duy nhất khiến anh có cảm xúc thay vì ghê sợ con gái như trước kia.
Anh yêu quý em và con, anh yêu quý gia đình mình. Nhưng mỗi lần nhìn cảnh gia đình hạnh phúc, anh lại thương cậu ấy nhiều hơn.
Cậu ấy vì yêu anh mà chịu thiệt thòi, chấp nhận sống trong bóng tối để anh lấy em, làm tròn bổn phận người con trai duy nhất của bố mẹ.
Lỗi của anh, em quyết định thế nào, anh cũng chấp nhận. Anh sẵn sàng ly hôn để giải thoát cho em”.
Loan chỉ biết khóc. Thà là An yêu một người phụ nữ nào đó, nỗi đau đớn, ê chề, chua xót chắc không bị nhân đôi như bây giờ. Thì ra cô đã giăng một cái lưới có gai để tự bọc mình vào trong, rồi lại tự mình vật vã tìm lối thoát.
Vấn đề là hình như, chính cô không muốn thoát ra. Ngay cả lúc này, khi biết được sự thật chồng mang giới tính thứ ba, Loan vẫn muốn được ở bên anh như trước.
Trái tim vỡ nát, tội nghiệp của cô. Anh thực sự là người đàn ông cô yêu thương, trân quý.
Mỗi lần nhìn thấy anh cười, chơi cùng con, giúp cô làm việc nhà, cô đều thấy hạnh phúc này vô cùng chân thật, trọn vẹn.
Loan không biết phải làm gì với chính mình, cô có nên ly hôn với An không khi cô vẫn yêu anh?
Cô nên để anh được sống thật với giới tính của anh, hay cứ giữ cho anh một gia đình hạnh phúc để anh không bị dằn vặt, khổ sở vì là nỗi xấu hổ của gia đình?
Để lại một phản hồi