Chồng liệt dương nhưng vẫn đòi quan hệ 3 lần một ngày khiến vợ tá hỏa vội đi tìm người trợ giúp

Nhiều nam giới mắc chứng nghiện tình dục nhưng lại ngần ngại không dám đi khám khiến vấn đề ngày càng trở nên nghiêm trọng, ảnh hưởng tới đời sống cá nhân và các mối quan hệ.
Hầu như ai cũng có nhu cầu tình dục, nhưng văn hóa và quan niệm xã hội ở một số nước châu Á khiến người ta ngại nói về “chuyện ấy” một cách tự nhiên, và chủ đề nghiện tình dục càng được coi là bất thường. Có nhiều yếu tố ảnh hưởng đến mức độ ham muốn, và nếu một người có nhu cầu tình dục cao thì không có nghĩa là có vấn đề.

Lin Lining, Giám đốc Khoa Tâm thần của Bệnh viện Trường Canh, Đài Loan cho biết từng điều trị cho một người đàn ông bị liệt dương nhưng vẫn tiếp tục quan hệ với vợ. Thậm chí anh ta còn đòi hỏi 3 lần một ngày khiến người vợ cảm thấy không ổn nên đã gặng hỏi chồng. Kết quả người chồng ngại ngùng nói: “Anh muốn kìm nén ham muốn nhưng không thể làm được”. Cuối cùng người vợ phải đưa chồng đến bác sĩ nhờ tư vấn.


Người chồng dù bị liệt dương nhưng vẫn liên tục đòi hỏi vợ “chuyện ấy”. (Ảnh minh họa)

Bác sĩ Lin Lining cũng cho biết từng gặp một người đàn ông 45 tuổi đến khám vì không thể kiểm soát được ham muốn tình dục. Trong thời gian nằm viện, ngay cả khi y tá đang trong phòng, anh ta cũng không thể kìm nén được mà cởi quần và “tự sướng”. Khi ở nhà, đôi lúc anh ta cũng đột nhiên thủ dâm ở phòng khách và có lần bị em trai bắt gặp khiến anh xấu hổ phải chuyển ra ngoài ở. Người đàn ông cho biết hàng ngày anh chỉ muốn tình dục mà không hiểu tại sao.

Bác sĩ Lin Lining cho biết cả 2 người đàn ông trên đều mắc phải chứng nghiện tình dục. Bác sĩ giải thích rằng chứng nghiện tình dục có thể được chia thành ba giai đoạn:

1. Giai đoạn đầu: Người bệnh sẽ cảm thấy phiền muộn vì ham muốn, và sẽ chọn xem sách báo, phim ảnh khiêu dâm để “tự xử”.

2. Giai đoạn giữa: Người bệnh suốt ngày tìm kiếm “chuyện ấy” làm ảnh hưởng đến cuộc sống, mọi hành vi như mím môi, nhướng mày đều có thể kích thích các giác quan, khơi dậy hứng thú.

3. Giai đoạn muộn: Người bệnh sẽ quan hệ không an toàn, bất chấp nguy cơ mắc bệnh, thậm chí sử dụng các biện pháp bạo lực để đạt được mục đích của mình.

Tuy nhiên, chứng bệnh này vẫn chưa được đưa vào chẩn đoán chính thức của bệnh tâm thần bởi nó liên quan đến nhiều yếu tố bao gồm xung động tình dục, hình ảnh, suy nghĩ, hành vi,… Các yếu tố cấu thành nghiện tình dục cũng tương tự như nghiện chất kích thích, bao gồm nhu cầu gia tăng, có hành vi khởi đầu để đạt được sự hài lòng, nếu không tiếp tục hành vi sẽ cảm thấy khó chịu, muốn kiểm soát nhưng không kiềm chế được.

Với một vài yếu tố cấu thành này, hành vi đó cũng phải gây ra những vấn đề về tâm lý, xã hội, nghề nghiệp và các chức năng khác thì mới được coi là bệnh. Tuy nhiên, bác sĩ Lin Lining tin rằng hành vi tình dục quá mức cũng giống như các hành vi ám ảnh cưỡng chế khác, chẳng hạn như rửa tay nhiều, chỉ khi nó gây suy giảm chức năng và hậu quả nghiêm trọng thì mới cần can thiệp điều trị.

Nhiều nam giới mắc chứng nghiện tình dục nhưng do xấu hổ nên không dám đi khám. (Ảnh minh họa)

Ít ca bệnh được ghi nhận do nhiều người không dám đi khám chữa bệnh

Theo nghiên cứu ở Mỹ, nghiện tình dục chiếm khoảng 3% đến 6% dân số, tỷ lệ ở nam giới tương đối cao nhưng triệu chứng của nó ít được chia sẻ. Ở các nước châu Á, hầu hết bệnh nhân không dám và không muốn đi khám, họ thường sử dụng các bài thuốc dân gian nhưng vẫn không thể thuyên giảm mà còn trầm trọng hơn. Bác sĩ Lin Lining cho biết đó là lý do tại sao có ít ca bệnh được ghi nhận.

Dù vậy, bác sĩ cảnh báo hành vi nghiện tình dục có thể không gây ra các triệu chứng như liệt dương nhưng hành vi tình dục không an toàn có thể dẫn đến các bệnh lây truyền qua đường tình dục, đồng thời có thể gây ra trầm cảm, lo lắng và các cảm xúc khác do hành vi tình dục quá mức. Việc lựa chọn phương pháp điều trị bằng thuốc hay tâm lý trị liệu sẽ phụ thuộc vào các triệu chứng lâm sàng.

Bác sĩ Lin Lining cũng tin rằng một khi phát hiện ra chứng nghiện tình dục, điều quan trọng nhất là tìm ra lý do. Bệnh nhân nghiện “chuyện ấy” thường đi kèm với lo âu, trầm cảm và các cảm xúc khác, có người không thể bộc lộ cảm xúc, tình yêu một cách đúng đắn, hoặc do môi trường tuổi thơ ảnh hưởng, có người do dùng thuốc nội tiết tố, u tuyến yên… Bệnh nhân thường được khuyên nên tìm những cách khác để giảm căng thẳng, chuyển hướng sự chú ý, và trong trường hợp này, sự đồng hành của các thành viên trong gia đình cũng rất quan trọng.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*