Tôi và chồng học cùng cấp 3 ở quê, sau đó lên thành phố học tập và cùng nhau lập nghiệp. Thấu hiểu được cảnh nhà quê lên phố kiếm sống nên chúng tôi nhanh chóng nảy sinh tình cảm. Được gia đình hai bên ủng hộ, cả hai làm một đám cưới nhỏ rồi tiếp tục lên phố kiếm sống.
Chúng tôi ban đầu mở một tiệm bán trái cây nhỏ nhỏ ở trong một khu chợ, ngày ngày anh chạy xe lên chợ đầu mối cách nhà trọ 60 cây số để lấy hàng về cho tôi ngồi chợ. Nhờ được mọi người ủng hộ nhiều và cũng có duyên với nghề buôn bán nên vợ chồng nhanh chóng mua được một căn nhà để có chỗ đi về. Sau 10 năm lập nghiệp ở thành phố, chúng tôi có với nhau một bé trai đầu lòng. Chúng tôi dặn nhau làm ăn tử tế, tích góp tiền bạc để về quê sửa nhà cho bố mẹ, còn đâu sẽ tiếp tục cất giữ để cho các con ăn học sau này.
Chuyện chẳng thể ngờ khi trong một lần lên chợ đầu mối lấy hoa quả, vì quá mệt mỏi thức khuya dậy sớm nên chồng tôi đã gây tai nạn cho một cụ bà 81 tuổi khi cụ đi sang đường. Anh tức tốc chở cụ vào bệnh viện nhưng may mắn đã không xảy ra. Dốc hết tài sản trong nhà để đền bù cho người thân bà cụ, chồng tôi vẫn bị phạt 5 năm tù do người nhà cụ bà kiện.
Ngày anh vào tù mọi thứ tưởng chừng như chấm hết với gia đình chúng tôi. Con cái khóc lóc tiễn cha, vợ khóc tạm biệt chồng còn anh quệt ngang hàng nước mắt nghẹn ngào nói:
– 5 năm ra tù thì cũng chẳng còn lại gì nữa, mình bỏ tôi đi, lấy người khác mà có nơi nương tựa. Nhớ kiếm người nào yêu mình thương con nhé. Đừng vào thăm tôi nữa. Tôi giờ chẳng còn gì, đừng chờ đừng đợi.
Nói xong anh quay bước đi không ngoái đầu nhìn lại. Nghe lời anh nói mà chua chát. Tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm gian khó cùng nhau, lại còn có với nhau 1 mặt con nữa thì làm sao nói bỏ là bỏ được. Dù thế nào tôi cũng sẽ cố gắng chạy vạy mong anh sớm mãn hạn tù. Trong suốt 1 năm liền đầu tiên vào thăm nhưng chồng tôi đều không gặp mặt. Thậm chí tôi còn mang con đến thăm bố nhưng anh cũng không gặp mà chỉ nhắn ra mong tôi đi lấy chồng khác và nuôi con cho tốt.
Thế nhưng anh quyết thì tôi cũng quyết, tôi quyết tâm không bỏ cuộc. Ngày ngày tôi cày cuốc kiếm tiền trả nợ cho chồng và nuôi con, những cuối tuần nào rảnh rỗi tôi lại đưa con lên trại thăm anh. Cuối cùng sự quyết tâm của hai mẹ con cũng khiến người đàn ông tưởng chừng như cứng rắn kia cảm động. Anh không những bắt đầu ra gặp vợ con mà còn hẹn lần sau nhớ lên anh sớm hơn vì anh nhớ con vô cùng.
Thế là mỗi lần rảnh rỗi hai mẹ con lại bắt xe lên thăm bố, có khi còn làm món ngon để mang vào cho anh ăn. Thằng nhỏ nhà tôi ban đầu vào thăm nhưng ba không gặp sau nó dỗi không muốn đi mỗi lần mẹ rủ, nó nói:
– Ba ghét mẹ con mình, ba có gặp đâu mà mẹ vào làm gì!
Khúc sau gặp được ba, nó mừng như được mùa. Sau đó lần nào cũng xin đi cùng mẹ, có lần còn mang sách lên nhờ bố giảng bài hay mang quà tự làm lên cho bố. Mọi thứ đối với mẹ con tôi như thế là mãn nguyện hạnh phúc. Duy chỉ có một điều khiến tôi luôn thắc mắc trong suốt nhiều năm đi thăm chồng đó là lần nào anh cũng cố tình lấy 1 sợ tóc của tôi và của con trai. Khi thì anh ôm hai mẹ con, vuốt tóc để lấy, khi thì lại trực tiếp nhổ tóc của con trai, tôi hỏi nhưng anh chỉ cười.
Sau gần 4 năm tù, chồng tôi được đặc xá về sớm do cải tạo tốt những ngày tháng trong trại giam. Ngày chồng được đặc xá, mãn hạn tù trở về, hai mẹ con đã mang bó hoa tươi thắm để đón anh.
Đêm đầu tiên hai vợ chồng được “chung chăn chung gối” sau nhiều năm khốn khổ, anh đã hứa sẽ cố gắng thật nhiều để hai mẹ con có cuộc sống tốt hơn. Lúc này, anh mới mở chiếc balo và lấy ra một chiếc lọ thủy tinh. Trong đó đựng đầy những sợ tóc và nói:
– Em có biết đây là gì không?
Khi tôi gật đầu nhưng ánh mắt bày tỏ sự khó hiểu, anh nói:
– Đây chính là tóc của em và con trong mỗi lần lên thăm mà anh đều cố gắng lấy đó. Thực ra trong tù anh rất thương và nhớ hai mẹ con nhiều nhưng 1 năm đầu tiên anh cố gắng quên đi điều đó, mong em có cuộc sống tốt hơn. Chính tình yêu của em và con đã giúp anh có một cái nhìn khác về tương lai nên anh quyết định gặp em và con. Dù vậy, anh vẫn muốn có một tín vật gì đó của em và con bên mình để nhắc nhở anh rằng anh có một gia đình hạnh phúc đang chờ. Thứ này vừa giúp anh vơi bớt nỗi nhớ vừa tạo động lực cho anh cải tạo tốt để được ra tù sớm.
Nghe những lời tâm sự từ chồng, tôi bật khóc vì nghĩ anh đã phải cố gắng rất nhiều trong tù giống như mẹ con tôi ngoài cuộc sống này.
Cuộc trò chuyện của hai vợ chồng tôi đã được đứa nhỏ đứng ngoài cửa nghe từ lúc nào. Con chạy ùa vào ôm bố mà khóc nức nở.
Đứa nhỏ vui lắm, ánh mắt nó tự hào vì có người ba được rất nhiều chú công an khen là cải tạo tốt, chồng tôi có hỏi con rằng:
– Con có cảm thấy ngại vì bố con có tiền án tiền sự không?
Thế nhưng đứa nhỏ luôn hiểu chuyện và yêu ba nó vô cùng.
– Con không ạ, mẹ nói rằng ba là người đàn ông tốt nhưng vì một lần sai lầm nên mới phải đi tù nhưng ba cũng là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới vì sẽ luôn có mẹ và con ở bên cạnh.
Vợ chồng tôi phá lên cười vì câu trả lời hóm hỉnh của cậu con trai.
Để lại một phản hồi