Bạn gái giận dỗi chỉ vì tôi không đồng ý “sống thử”

Bạn gái đề nghị “sống thử” vì cho rằng, việc ở chung rất có lợi cho tình yêu của cả hai. Tuy nhiên, đó không phải là điều tôi muốn.
Tôi năm nay 26 tuổi, bạn gái ít hơn một tuổi. Chúng tôi quen nhau qua một nhóm bạn.

Sau vài lần trò chuyện, cả hai đều thấy đối phương thú vị nên quyết định hẹn hò và yêu nhau không lâu sau đó.

Chúng tôi đều xuất thân từ tỉnh lẻ, lên thành phố học đại học rồi quyết định lập nghiệp ở đây.

Cùng cảnh xa quê, chúng tôi dễ đồng cảm và chia sẻ những khó khăn với nhau. Tình cảm vì thế cũng nhanh chóng trở nên gắn bó.

Tôi từng tâm sự với bạn gái về phương châm tình yêu của mình. Tôi không thích yêu chơi bời, yêu cho vui như nhiều chàng trai cùng tuổi. Một khi đã yêu ai, tôi luôn hy vọng có thể cùng người đó đi đường dài.

Bạn gái lại không cùng quan điểm với tôi. Cô ấy cho rằng, hôm nay yêu cứ yêu hết mình, ngày mai ra sao phải đến ngày mai mới biết được.


Nói về bạn gái của tôi, đó là cô gái xinh xắn, năng động. Cô ấy là kiểu phụ nữ của thời đại mới: Nói được, làm được, dám nghĩ, dám làm. Cô ấy không bao giờ có suy nghĩ con gái phải thế nọ, thế kia.

Kể cả trong chuyện tình cảm, nếu yêu thì chủ động, không sợ người khác nghĩ “cọc đi tìm trâu”. Chính vì thế, tôi và bạn gái yêu nhau rất thoải mái trong mọi vấn đề.

Tuần trước, tôi bị ốm, sốt cao li bì suốt đêm. Bạn gái nhắn tin hay gọi điện, tôi đều không biết. Sáng cô ấy tới, thấy tôi bị ốm mới tất tả chạy đi mua cháo, mua thuốc.

Nhìn bạn gái gọi cho mình suốt đêm không được, không những không giận mà còn lo lắng, tôi rất cảm động. Nếu là bạn gái cũ của tôi, gọi vài lần không nghe, nhắn vài tin không trả lời là giận luôn rồi.

Sau khi tôi khỏi ốm, bạn gái đưa ra đề nghị mà vừa nghe xong, tôi rất bất ngờ. Cô ấy muốn hai đứa dọn về sống chung. Cô ấy cho rằng, việc sống chung chỉ có lợi, không có hại.

Thứ nhất, về kinh tế: Đằng nào cả hai đều phải thuê nhà. Nếu ở chung, sẽ bớt đi một khoản tiền thuê nhà, điện nước.

Thứ hai, về tình cảm: Ở hai người chắc chắn sẽ vui hơn ở một mình, khi ốm đau có người chăm sóc.

Hơn nữa, việc sống chung sẽ giúp hai người hiểu nhau hơn, xem đối phương có thật sự phù hợp với mình hay không. Sau này, nếu thấy hợp thì cưới, không hợp thì chia tay, phòng khi cưới nhau về lại thấy hối hận.

Những điều bạn gái nói đều rất có lý, nhưng tôi lại không muốn. Trước đây, khi nghe mọi người nói về việc “sống thử trước hôn nhân”, tôi luôn cho rằng, chỉ có những cô gái dễ dãi mới chấp nhận chuyện đó.

Một cô gái chưa kết hôn nhưng sống chung với bạn trai như vợ chồng. Nếu họ sau đó lấy nhau thì không sao. Nhưng nếu chia tay, người đàn ông đến sau biết bạn gái mình từng “sống thử”, ít nhiều sẽ có suy nghĩ không hay.

Yêu nhau, trao nhau cả tình cảm và thể xác là chuyện bình thường. Nhưng “sống thử” lại là chuyện khác.

Tôi bảo bạn gái là không nên vì “như vậy không tốt cho em, sau này lỡ mình không đến với nhau, em sẽ là người thiệt thòi”.

Không ngờ bạn gái không hiểu tâm ý của tôi, quay ra giận dỗi. Cô ấy cho rằng, tôi không dám “sống thử” chứng tỏ tôi sợ phải chịu trách nhiệm. Rằng đang yêu đã tính tới chuyện chia xa, như vậy là không nghiêm túc, thật lòng.

Tôi không hiểu cô ấy lấy đâu ra suy nghĩ sống chung trước hôn nhân để hiểu nhau, để đi tới hôn nhân hạnh phúc, bền vững.

Cô ấy không hiểu rằng, có những cặp vợ chồng sống với nhau 10 năm, 20 năm, thương bạn đời hơn cả bản thân, hiểu nhau quá rõ rồi đến lúc cũng chia tay như thường.

Hôm qua, bạn gái gặp tôi và nói rằng: “Quên chuyện hôm trước đi, coi như em chưa nói gì cả”. Tôi thấy bạn gái không còn được vui vẻ, thoải mái như trước.

Tôi không biết có phải việc mình từ chối đề nghị “sống thử” của bạn gái đã làm tổn thương cô ấy? Có phải tư tưởng của tôi quá cứng nhắc hay không?

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*